Đừng nheo mắt. Mỗi biểu hiện trên khuôn mặt bạn liên tục thực hiện (nheo mắt) sẽ làm căng cơ mặt quá mức và tạo ra một đường rãnh dưới bề mặt da. Cuối cùng, những đường rãnh này sẽ là nếp nhăn. Do đó, hãy để mắt của bạn luôn mở. Một con cá voi lưng gù làm gián đoạn chuyến đi câu của hai ngư dân ở New Jersey khi lao lên khỏi mặt nước và suýt đè lên thuyền. Râu có tính năng hấp thụ các chất độc hại. Người để râu có chỉ số hấp thụ không khí ô nhiễm cao gấp 4,2 lần bình thường. Nếu bạn có râu cằm và ria mép, chỉ số hấp thụ ô nhiễm tăng 7,2 lần. Đặc biệt nếu người này hút thuốc lá, chỉ số ô nhiễm sẽ tăng 50 Giá cá nheo cụ thể thì phụ thuộc vào từng loại hàng, từng kích thước cá lớn bé khác nhau hay từng loại cá leo mà giá bán sẽ có sự khác nhau đôi chút. + Giá cá nheo (giá cá leo) tươi sống tự nhiên cân nặng từ 1 – 3 kg có giá bán từ 90.000 – 110.000 đồng/kg. Cách làm mồi câu cá nheo bằng ruột cá. Hầu hết mọi gia đình làm cá đều bỏ đi phần ruột cá, một phần là làm ѕạch lâu một phần là độ béo quá cao khi nấu nướng ѕẽ gâу ngấу. Vì thế các bạn có thể tận dụng nguуên liệu nàу để mang đi làm mồi câu cá nheo Đừng nheo mắt Bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt mà bạn thực hiện lặp đi lặp lại (như nheo mắt) sẽ làm quá mức các cơ mặt và tạo ra các rãnh bên W0adrg. Ca, đừng nhéo mặt! Chương 21. Áo sơ mi trắng rất dụ hoặc Edit Du Du – Beta Tiểu Tử Nhìn nụ cười kia của anh hai, Lý Quân bị mê hoặc, hai ngày nay cả người anh hai luôn tản ra khí lạnh, quả thực khiến cậu lo lắng đề phòng. Tuy nhiên giờ phút này cậu vẫn không quên mình đang nổi nóng, vì thế hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, cố ý không nhìn Lý Hiên, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn động tĩnh của Lý Hiên đã bán đứng cậu. Nhìn bộ dáng giận dỗi của Lý Quân, khoé môi Lý Hiên nhếch lên, chuyện Ân Du để sang một bên đi, chỉ sợ dù anh có thổ lộ thì Quân Quân nhà anh cũng chưa chắc đã hiểu. Lý Hiên duỗi tay qua, ánh mắt cổ vũ nhìn Quân Quân, Lý Quân nhìn như không tình nguyện nhưng kỳ thực nội tâm mừng thầm, cậu đem bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn tay lớn của anh hai. Lại giúp Quân Quân đổi thuốc, Lý Hiên lấy cái túi màu đen kia đưa qua ”Đêm nay em mặc tạm quần áo của anh đi.” Lý Quân mở ra liền thấy một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Gì? Cái thứ màu trắng trên cùng kia là cái gì! Chắc không phải là quần lót đâu nhỉ?! Lý Quân vươn tay chụp tới, quả nhiên đúng vậy, mới tinh, nhưng là vì sao bên trái của nó lại có hình một con gà vàng nhỏ xấu xí??? Thoáng cái mặt Lý Quân đỏ bừng, nhất định là anh hai cố ý! Nhìn Quân Quân mặt đỏ lan đến tận cổ, Lý Hiên đi qua nghiêm trang hỏi “Thế nào, size có vừa không?” Size có vừa không? Có vừa không? Anh hai đúng là đồ lưu manh! Nhìn ánh mắt trêu tức kia của anh hai, Lý Quân chỉ cảm thấy dường như bí mật gì của mình cũng bại lộ trước mặt anh hai, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhìn môi Quân Quân bởi vì dán băng mà không thể nói chuyện, bộ dáng tức giận hai má phình lên, tâm tình Lý Hiên tốt hẳn lên, anh xoa xoa mặt cậu cười nói “Hóa ra Quân Quân nhà mình cũng biết thẹn thùng, được rồi, anh hai không trêu em nữa. Tắm rửa đi.” Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Lý Hiên chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, Lý Quân lập tức dùng toàn bộ thân mình áp lên cửa, ’cạch’ một tiếng nhanh chóng khoá trái cửa. “Ha ha!” Bên ngoài truyền đến tiếng cười trầm thấp từ tính của Lý Hiên. Anh hai thối! Anh hai hỗn đản! Lý Quân căm giận cởi quần áo, một bên nguyền rủa Lý Hiên một bên dùng sức xoa xoa người. Đợi đến khi cậu mặc đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài, Lý Quân trợn tròn mắt. Quần áo này là để cho Diêu Minh* mặc đúng không, áo cũng có thể che khuất đùi, quần lại quá dài, Lý Quân xắn tay áo cùng ống quần lên ba vòng, cậu nhìn tứ chi mập mạp của mình trong gương, thật là buồn cười. * một cầu thủ bóng rổ người Trung Quốc, cao 2,29m Lý Quân hết chỗ nói rồi, chiều cao chênh lệch có 16,2cm mà lại nhiều như vậy sao, cậu gầy yếu như vậy sao. Này thì đi kiểu gì a, a a a, chẳng lẽ anh hai không nghĩ tới điểm ấy sao. Anh hai nhất định là muốn nhìn mình mất mặt mà. Lý Hiên đương nhiên là có nghĩ đến điểm ấy, cho nên vừa ra khỏi phòng tắm, người anh hai rất có tâm của chúng ta nhanh chóng thay quần áo đi siêu thị mua đồ ngủ cho Lý Quân. Nhưng khi anh cầm túi đồ được gói tỉ mỉ đi vào trong phòng, lại nhìn thấy một màn làm cho anh thiếu chút nửa xịt máu mũi —— Quân Quân nhà anh mặc sơmi màu trắng đứng bên cửa sổ, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài. Giờ phút này cậu đang kiễng mũi chân nhìn ra bên ngoài, gió đêm thổi nhẹ, vạt áo sơmi theo gió lay động, lộ ra phần lớn cảnh xuân bên trong, hai chân trắng nõn như sữa bò kia ở dưới ngọn đèn màu da cam lóe lên bóng sáng mị hoặc. Hô hấp của Lý Hiên nghẹn lại, anh cấp tốc bước qua, kéo rèm lại, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Quân mà dùng hay tay bế cậu lên. Thân thể bỗng dưng mất đi cân bằng, Lý Quân ôm lấy cổ anh hai, thất thanh kêu lên, “Anh hai!” Lý Hiên ôm lấy nhóc con ngồi xuống bên giường, điểm điểm chóp mũi Lý Quân, cười nói “Còn dám trộm áo sơmi của anh hai mặc, anh rất muốn phạt em đó.” Tuy là nói như vậy, nhưng Lý Quân biết giờ phút này tâm tình anh hai vô cùng tốt, dù rằng không rõ nguyên nhân gì, nhưng như vậy càng tiện để mình đánh lén. Đúng, Lý Quân không hề quên đêm nay mình còn gánh vác nhiệm vụ làm phản trọng đại. “Quân Quân, sao lại làm rớt băng dán rồi.” Lời này của anh mang theo chút tức giận. Lý Quân thầm nghĩ không ổn, đành phải bịa chuyện nói “Đại khái là vì lúc tắm bị dính nước, nó tự rơi lúc nào em cũng không biết nữa.” Nghe vậy Lý Hiên nghiêng qua nhìn, quả nhiên là gặp khí nóng thuốc mỡ hấp thu rất nhanh, một tầng màu đậm kia đã chỉ còn lại màu nhàn nhạt. Mà vết thương vô cùng thê thảm của Lý Quân trước đó cũng đã khép miệng, xem ra chính mình hao tổn tâm sức mang thuốc mỡ đến rất là đáng. Lý Hiên đứng dậy cúi đầu cẩn thận kiểm tra môi Quân Quân, Lý Quân cũng nhìn chằm chằm mặt anh hai, hai mắt tỏa sáng. Ha ha, giờ phút này không tập kích thì đợi đến khi nào! “Anh hai —— “ Hử? Lý Hiên nghi hoặc hơi ngẩng đầu, sau đó liền cảm giác được một cái gì đó nhẹ nhàng chạm lên cánh môi mình, bỗng dưng hai mắt anh mở to, lại nhìn thấy đứa trẻ kia cười đến đôi mắt cong cong, khóe mắt đắc ý không che dấu được. Lý Hiên nhắm mắt lại, khóe miệng cũng gợi lên một chút. Lý Quân cố gắng hồi tưởng lại động tác tối hôm qua của anh hai, giống như cún con liếm qua liếm lại đôi môi lành lạnh của Lý Hiên mấy lần. Hình như, bước tiếp theo là đưa đầu lưỡi vào trong? Nhưng mà…Lý Hiên cố ý khép chặt khớp hàm, Lý Quân thử vài lần không được, cảm thấy có chút nhụt chí, đang muốn rút về, lại cảm thấy có một cái gì đó linh hoạt dây dưa với đầu lưỡi của cậu. Sau đó không biết thế nào mà quyền chủ động của cậu liền hoàn toàn bị anh hai đoạt đi, trình diễn lại động tác hôm qua đã làm vô số lần. Vài lần muốn cướp quyền chủ động về, đều thua trong động tác nhanh chóng của anh hai. Lý Hiên có chút không khống chế được chính mình, vốn chỉ nghĩ trêu chọc Quân Quân, không dự đoán được nhóc con nhà anh lại chủ động đem đầu lưỡi duỗi lại đây, hại anh thiếu chút nữa không cầm cự được. Cảm giác được người dưới thân hô hấp khó khăn, Lý Hiên mới do dự lui ra, môi hai người đều dính chút thuốc mỡ, một màu đỏ cam yêu dã, nơi tiếp túc giữa hai môi kéo ra một sợi chỉ bạc tinh tế, ở dưới ngọn đèn chiếu xuống càng thêm ái muội. Lý Quân một bên từng ngụm từng ngụm thở, một bên ở trong lòng thầm mắng chính mình yếu kém. Hô hấp của Lý Hiên cũng có chút dồn dập, người mình thích dụ hoặc mình như vậy, nam nhân nào có thể cầm cự được. Giờ phút này Quân Quân ôm cổ anh, ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở trầm trọng phun ở bên tai anh, nhẹ nhàng, ngứa ngứa, như là có cọng lông chim quét qua làm cho người ta khó nhịn. Mà thứ càng làm cho Lý Hiên khiếp sợ là đại khải bởi vì vừa rồi thiếu dưỡng khí, toàn thân Quân Quân từ trên xuống dưới đều nhuộm thành một màu hồng nhạt. Hai chân nhẵn nhụi bóng loáng được che ở dưới áo sơmi trắng kia càng tăng thêm ba phần mị hoặc. Lý Quân hô hấp không ổn định, chỉ cảm thấy tầm mắt cực nóng của Lý Hiên yên lặng dừng ở trên người mình, tầm mắt kia mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm, làm cho Lý Quân có chút sợ hãi, cậu bất an ôm sát cổ anh hai, ánh mắt ướt sũng nhìn Lý Hiên, “Anh hai…” Một tiếng mềm mại nhu nhu kia, hoàn toàn đánh vào sợi thần kinh mẫn cảm trong lòng Lý Hiên! Anh cảm giác được thứ giữa hai chân kia nhanh như chớp hoàn toàn cứng lên. “A” một tiếng, chỉ nghe thấy Lý Quân hét thảm một tiếng, Lý Hiên đột nhiên đừng lên, Lý Quân nhất thời không kịp phản ứng nên thân mình nặng nề ngã xuống giường. Trên mặt Lý Hiên lại có chút kinh hoảng, anh luống cuống tay chân ngồi xuống, lại bất an đứng lên, cuối cùng nói với Quân Quân trên giường một tiếng “Thực xin lỗi” Sau đó anh vội vàng nhặt đồ ngủ trên giường, có chút thất thố chạy vào toilet. Ngây ngốc ở trong này, anh không thể cam đoan chính mình có hay không lập tức muốn Quân Quân! “Cạch” một tiếng, toilet bị khóa trái, rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy mạnh. Lý Quân còn sững sờ tại chỗ, không biết hành động khác thường vừa rồi của anh hai là làm sao, còn có một câu “Thực xin lỗi” kia là có ý gì. Trong phòng tắm, Lý Hiên vặn vòi hoa sen đến mức lớn nhất, anh khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, tưởng tượng thân mình trắng nõn bóng loáng kia của Quân Quân ngay tại dưới thân mình, Lý Hiên chậm rãi xoa chính mình, động tác cao thấp liên tục. Trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng thở dốc nặng nề… Hết chương 21 "Vỡ ối rồi, vỡ ối rồi mau mau đi bệnh viện mau mau đi bệnh viện" Khung cảnh bây giờ hỗn loạn hơn bao giờ hết, còn chưa tới ngày dự sinh mà bé bi trong bụng đã làm loạn đòi ra bên ngoài rồi. "Nhanh đi thôi con còn đứng đó làm gì nữa""Gội đầu, con phải gội đầu đẻ xong làm gì có cơ hội được gội đầu chứ" Tôi chết lặng đứng nhìn em hồi lâu, bên dưới thì nước chảy ròng rã mà vẫn còn lo việc gội đầu sao? Em lúc này chắc vẫn chưa đau đớn gì, thấy vẫn còn ung dung tắm rửa, còn không quên đánh một tí son vào đôi môi chúm chím đó một màu cam đất nhẹ. Lạ thật đấy, đây không phải là những thứ mà tôi tưởng tượng trước đó. Khung cảnh mà tôi nghĩ sẽ là một trận túm đầu túm áo, chửi rủa rằng sau này sẽ không bao giờ sinh con cho tôi nữa chứ đâu phải như thế này? Tôi tặc lưỡi vài cái rồi cũng không nghĩ gì nhiều, thực tế chắc chắn sẽ không giống như vậy."ÁAAAAAAAAA VỢ ƠI ĐAU QUÁ ĐAU QUÁ, ĐỪNG NẮM TÓC ANH NHƯ VẬY MÀ, ÁAAAA""Anh đau bằng tôi hả? Có đau bằng tôi không mà than hả?""ANH ĐAU THẬT VỢ ƠI, ĐỪNG UIDAAA ĐAU QUÁ ĐỪNG NHÉO ANH MÀ""Sau này tự đi mà sinh con đi, đừng có đụng vào người tôi nữa, đau quá bố mẹ ơi không đẻ nữa không đẻ nữa" Khác cái con khỉ, chẳng qua là nó chưa đến thôi. Tôi đặc biệt chuẩn bị quần áo tươm tất đầu tóc gọn gàng để đón chào em bé ra đời mà nhìn tôi bây giờ xem..... Thân tàn ma dại, chẳng khác gì một thằng ăn cắp vừa bị người ta đánh cho một trận. "Đau quá, em không chịu nổi nữa bác sĩ ơi" Tôi thấy từng lớp mồ hôi đang phủ đầy trên gương mặt em, màu hồng hào vốn có cũng chuyển sang trắng bệch đôi môi được tô điểm bằng son môi cũng tái đi rõ rệt, tôi lo lắng nhìn bác sĩ thì chỉ nhận được cái lắc đầu. "Nở chưa đủ, mới được hai phân thì không thể sinh. Nếu mẹ đau quá thì bác sĩ sẽ tiêm thuốc giảm đau cho mẹ nhưng làm thế sẽ gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của mẹ sau này" Tôi ái ngại nhìn bác sĩ rồi lại nhìn con mèo nhỏ đang đau đớn mà xu lông kia, sức khoẻ em vốn dĩ đã không tốt việc tiêm thuốc cũng không là cách tốt nhất nhưng bây giờ nhìn em đau đớn tôi cũng không đành lòng nhìn vợ như thế. "Vợ ơi, hay bây giờ tiêm thuốc cho em nhé để em đỡ đau còn giữ sức lát sinh nữa nhé" Em có lẽ vì đau mà không còn tỉnh táo nữa, mái đầu tròn gật nhẹ thay cho câu trả lời tôi thương xót nhìn em rồi lại nghĩ vài cái túm đầu túm áo, vài cái nhéo ban nãy thì sao mà đau đớn bằng những cơn đau, những cơn gò ngay lúc này cơ chứ. Thuốc được tiêm vào tuỷ em cũng chỉ nhíu mày một chút rồi lại bình thường, gương mặt đã giãn ra trông thấy tôi gượng cười hôn lên trán em một nụ hôn thật khẽ. "Thuốc có ảnh hưởng đến xương khớp của mẹ sau này, bố lưu ý bồi bổ cho mẹ nhé nhịp thở cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy, lưu ý giúp bác nhé" Bác sĩ rời đi, trong phòng bây giờ chỉ còn em và tôi. Em thì đã chìm vào giấc ngủ, chắc là mệt lắm đau đến thế cơ mà. Nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười khi nãy còn vui vẻ tắm rửa tô son, khi trên xe thì cũng cười nói bảo sao chẳng thấy đau đớn gì bây giờ thì đau quá ngất mất rồi. Tôi xoa bụng thầm thì to nhỏ với con, chẳng còn bao lâu nữa là bố con mình gặp nhau rồi con đừng quấy phá mẹ nhiều nhé, lát nữa đến lúc con ra đời gặp bố mẹ ông bà thì cũng phải ra thật nhanh đấy nhé, bố rất mong chờ được gặp con. "Nở đủ rồi, bố mẹ tỉnh ngủ dậy đón em nào" Cô y tá lớn giọng nói, tôi có chút giật mình nhìn sang em thì thấy gương mặt đã nhăn nhúm lại. Luống cuống vội vàng mặc đồ khử trùng sạch sẽ đẩy vợ vào phòng sinh, trong khoảng khắc đó chân tôi dường như không thể đứng vững nữa. Ông bà đang đợi bên ngoài cũng lo lắng mà chạy theo. "Cố lên con nhé, bố mẹ luôn bên con" Bố mẹ em mắt đã phủ một tầng sương mỏng, họ không nói nhưng ánh mắt ấy chất chứa biết bao là nỗi niềm. Sự lo lắng hiện hữu rõ ràng trong đôi mắt, sự sợ hãi qua đôi bàn tay run, bố mẹ em còn thập phần lo sợ hơn tôi gấp trăm lần. Tôi cũng không kịp nói gì chỉ gật đầu cúi chào ông bà rồi đẩy nhanh giường bệnh của em vào trong. "Mẹ nghe nhé, bác đếm một hai ba mẹ hít hơi sâu rồi rặn em ra nha""Một...hai....ba.....""Rặn đi mẹ ơi, lại một lần như vậy nữa nha, cố lên mẹ ơi""Thấy đầu em rồi mẹ cố gắng hít một hơi thật sâu rặn thật mạnh nha mẹ""Một....hai....ba....rặn" Đúng lúc này, đôi tay em đã không còn sức để nắm lấy đôi tay của tôi nữa. Đôi môi đã tái nay đã chuyển sang một màu trắng bệch, mồ hôi thi nhau mà chảy dài trên gương mặt xanh xao kia, tôi xót thương mà không kìm được nước mắt, ở giây phút này đây tôi không biết phải dùng những từ ngữ nào để diễn tả. "Oe...oe oe....oe""Em bé đầy đủ tay chân nha bố mẹ ơi" Cô y tá dứt lời thì đặt bé bi nhỏ lên người em. Con lúc này nhỏ xíu, đỏ hỏn tôi chưa tin được rằng tôi đã làm cha, tôi chưa biết mình sẽ bắt đầu học từ đâu để có thể chăm sóc cho em và nuôi nấng con nên người. "Bố và em bé ra ngoài gặp ông bà nhé! Mẹ còn nhiều việc sẽ ra sau" Tôi hôn thật khẽ lên vầng trán đầy mồ hôi. "Cảm ơn em, bà xã" Xin chào! Tôi tên là Min Yoongi, đã không còn là chàng trai của tuổi ba mươi năm ấy mà tôi đã bước sang ngưỡng ba mươi hai rồi. Giới thiệu lại sở thích của tôi nhé? Tôi là con người yêu thích sự tự do, tôi thích được bay nhảy đi khắp mọi nơi trên thế giới và bây giờ có thêm niềm yêu thích mới là chăm con. Bạn bè đồng trang lức gặp tôi cũng chẳng còn hỏi câu "Định khi nào thì lấy vợ?" Mà thay vào đó là "Ngày thay tả mấy lần?" Đấy! Cuộc sống tôi vẫn như thế, vẫn như trước độ tuổi ba mươi đầy sự bay nhảy chỉ là giờ đây tôi đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình."MIN YOONGI ANH NHÌN XEM HẬU QUẢ CỦA ANH NÀY!""Mèo con, hậu quả này anh đã xem qua. Lần này là có chủ đích chứ không phải ngoài ý muốn nữa đâu nhé!" Tôi cười thích thú lấy cái que quen thuộc trên tay em rồi chụp lại tấm hình làm kỉ niệm. "Đồ cún nhà anh!"——-Hoàn chỉnh văn——-Tui cảm ơn cả nhà đã đợi chờ một cái kết🥺thời gian qua có nhiều vấn đề nó nằm ngoài kế hoạch của tui huhu, nhưng một lần nữa tui cảm ơn mọi người và hẹn mọi người ở những tác phẩm típ theoooooYêu cã nhà🫶🏻 Ca, đừng nhéo mặt! Chương 9 Lạc vào câu lạc bộ Edit Du Du – Beta Tiểu Tử Một ngày đi chơi kỳ lạ của bốn người này rốt cục cũng kết thúc, kỳ thật Lý Quân vẫn là rất vừa lòng, ít nhất anh hai đối với cậu vẫn là sủng nịch trước sau như một, về phần hai nữ sinh khác trong lúc đó gió nổi mây hiện cậu căn bản là không rõ ràng lắm, càng không biết kỳ thật đó như là một cái ngòi nổ! Bởi vì Lý Hiên xin phép ra ngoài đưa em trai đi dạo phố, ngày hôm sau đương nhiên phải trở về cương vị công tác. Tuy rằng rất muốn bồi Quân Quân nhiều hơn, bất quá cơ hội thực tập của mình đến không dễ, huống chi, đứng ở góc độ lâu dài mà nói, này cũng là vì chính mình có thể trở nên càng thêm cường đại. Lý Quân không biết giằng xé trong lòng anh hai, còn lại hai ngày nghỉ, cậu cùng bạn trong ký túc xá dưới sự dẫn dắt của Tô Gia Minh ở thành phố S chơi đùa vui đến quên cả trời đất. Không nghĩ tới cha mẹ của Tô Gia Minh suốt ngày hoạt bát nhảy nhót thế nhưng đều là nhà vật lý học nghiêm cẩn hà khắc, bất quá bây giờ hai người đều đang ở Đức để tham gia hội nghị nghiên cứu khoa học, vì thế bốn người phòng 503 liền chiếm lấy căn nhà lớn hai tầng có chút niên đại. Dưới sự dẫn dắt của Tô Gia Minh, mấy người Lý Quân xem như đều đã đi qua những nơi chơi vui của thành phố S, một đêm cuối cùng, Tô Gia Minh có chút ý do vị tẫn* đề nghị muốn chơi đặc biệt một chút. * chưa thỏa mãn Cái gì gọi là đặc biệt?! Lý Quân có chút nghi hoặc, bất quá cậu cũng hiểu được mỗi ngày chỉ đi dạo chợ đêm, tham quan chút danh lam thắng cảnh gì đó đối với nam sinh mà nói không đủ hấp dẫn, ngữ khí mờ ám của Tô Gia Minh làm cho cậu tò mò. “Như vậy không tốt lắm đi, còn có cả Tiểu Quân mà?” Ân Du luôn luôn suy nghĩ cẩn thận, đưa ra dị nghị đầu tiên. Giang Miêu Miêu bình thường ít nói cũng tán thành gật gật đầu, Tô Gia Minh cũng có chút chần chờ. Lý Quân đã sớm bởi vì ba người khe khẽ nói nhỏ mà bất mãn, vừa nghe được ba người muốn bỏ lại câu ra ngoài chơi, trong lòng không vui, tròng mắt xoay xoay vừa chuyển, lập tức ôm lấy đùi Ân Du ”A Du, mang tớ đi nữa, tớ sẽ rất ngoan.” Thanh âm mềm mại có chút làm nũng, còn có một tiếng “A Du” vô cùng thân thiết kia khiến cho Ân Du mềm lòng, hắn có chút bất đắc dĩ điểm điểm mũi Lý Quân ”Vậy cậu cần phải ngoan ngoãn theo bọn tớ, không được chạy loạn.” Lý Quân hai mắt cong thành vầng trăng, vội vàng gật đầu không ngừng “Tớ cam đoan sẽ ngoan ngoãn.” Tuy nói là như vậy, nhưng vừa đến quán bar, Lý Quân đã bị ánh đèn đủ mọi màu sắc chói mắt cùng nhạc Rock N Roll đinh tai nhức óc làm cho chấn kinh rồi. Đây là nơi nào a, cậu nhìn thấy vô số cơ thể xinh đẹp đang ngâm trong bồn rượu, miệng Lý Quân mở lớn, người nơi này cũng cởi mở quá đi. Cậu tò mò đánh giá bốn phía, hoàn toàn không biết từ lúc đoàn người bọn họ tiến vào, một ánh mắt ở chỗ khuất đã chú ý đến cậu. Tuy rằng được Ân Du thay cho một bộ áo sơmi trắng áo quần âu, gương mặt đầy vẻ trẻ con kia của Lý Quân vẫn không giấu được. Mới tiến vào không đến mấy phút đồng hồ, từng đợt từng đợt nam nam nữ nữ đã dán lên. Bởi vì giúp Lý Quân cản mấy chén rượu không từ chối được, Ân Du cảm giác cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, hắn nhìn cậu nhóc ở một bên còn không có tự giác, đanghướng về phía người chung quanh “liếc mắt đưa tình”, không khỏi âm thầm kêu khổ. Chuồng nhanh vẫn là thượng sách. Vốn định cùng Tô Gia Minh nói một câu, không nghĩ tới tiểu tử kia đã bị một mỹ nữ bộ dáng thành thục chuốc cho say mèm, mà tên Giang Miêu Miêu hướng nội ít lời kia giờ phút này đang bị một đám nữ nhân vươn móng vuốt sói sờ cơ bụng cường tráng, nhìn thấy hắn đầy mặt đau khổ dùng ánh mắt cầu cứu, Ân Du thầm nghĩ huynh đệ ngươi bảo trọng. Đang chuẩn bị đi đến hướng cửa, hắn lại phát hiện bàn tay nhỏ bé vẫn luôn gắt gao nắm chặt cánh tay mình giờ lại chuyển sang lay lay, chẳng lẽ tiểu gia hỏa còn luyến tiếc không muốn rời đi? Lý Quân dùng ánh mắt hướng về phía quầy bar bên kia ý bảo, Ân Du theo tầm mắt cậu nhìn qua, giây tiếp theo liền cảm giác được một bóng đen mạnh mẽ lẻn đến trước mặt mình, nam sinh kia ngẩng đầu liền cho Ân Du một quyền, khí lực to lớn làm Ân Du thiếu chút nữa đem rượu trong dạ dày nôn ra. “Ai, A Du, thật là cậu a.” Vẫn như vậy không thay đổi a. “Thẩm Lam?!” Như thế nào lại ở đây? Ân Du không hề nghĩ tới đây cũng có thể gặp được bạn nối khố. Từ ba năm trước Thẩm Lam đã bị hắn cha đưa đi Anh quốc “cải tạo”, hai người chưa từng gặp mặt, hôm nay tình cờ gặp lại, Ân Du luôn luôn trầm ổn cũng có chút kích động. Đương nhiên, do nhất thời kích động hắn liền quên bên người còn có một bạn nhỏ cần phải chiếu cố, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thì mới phát hiện Lý Quân vừa rồi còn ngồi ở bên người mình đã không thấy nữa. Mà giờ phút này Lý Quân đang khẩn trương giúp đỡ một thiếu niên mặc đồng phục của quán bar, vị thiếu niên kia ôm bụng, biểu tình ẩn nhẫn, thống khổ. Lý Quân hiển nhiên còn chưa phản ứng lại được với tình huống đột phát trước mắt “Cậu thế nào rồi, Tào Hạo?” Tào Hạo làm phục vụ ở “Dạ Sắc”, giờ phút này trong lòng lại giống như làm đổ một bình ngũ vị hương, không nghĩ tới ở trong này làm công bị phát hiện nhanh như vậy, lại còn là tên Lý Quân này! Hắn ghét Lý Quân nhất! *Làm đổ một bình ngũ vị hương 打翻了五味瓶 diễn tả cảm giác khó chịu, bất lực, xấu hổ. Nghe được thanh âm lo lắng của đối phương, Tào Hạo ghét ra mặt, đẩy tay cậu ra, chịu đựng đau đớn nhìn nhìn chai rượu vang đỏ mình ôm trong ngực, may quá, không vỡ, bằng không hắn không đền nổi. Tào Hạo từng bước một gian nan đi về phía trên lầu, trên trán hắn phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, bệnh đau dạ dày chết tiệt, mà khách hôm nay vô tình lại là Thái tử gia nổi danh thành phố S, chậm một bước hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm. Lý Quân có chút nóng nảy, giữ lấy cánh tay Tào Hạo “Cậu muốn đi đâu, tớ thấy sắc mặt cậu không tốt.” Nghĩ đến bí mật của mình đột nhiên bại lộ ở trước mắt người này, trong lòng Tào Hạo có chút khó chịu, hắn lạnh lùng nói “Vị đại thiếu gia này, cậu không thấy được tôi còn đang làm việc sao? Xin cậu buông tay.” Nghe được ngữ khí châm chọc khiêu khích của Tào Hạo, Lý Quân không rõ vì sao hắn lại sinh khí, bất quá cậu vẫn là lo lắng nói “Đừng cậy mạnh, hay là để tớ đi cùng cậu đi.” Nhìn đối phương quay đầu lại đây cùng ánh mắt kinh ngạc, Lý Quân lại bổ sung một câu ”Với bộ dạng này của cậu, chỉ sợ đến chai rượu còn bưng không nổi.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời cậu liền đoạt lấy khay rượu Tào Hạo nhất thời không biết nên làm gì, nhưng Lý Quân đã chạy tới phía trước, còn quay đầu lo lắng hỏi ”Còn có thể đi không?” Tào Hạo đành phải biệt nữu* theo cậu, đầu cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. * không tự nhiên Rất nhanh đi đến cửa phòng VIP, Lý Quân có chút tò mò, đến đường đi cũng rắc rối ngoằn ngoèo thế này thì bên trong rốt cuộc là nhân vật nào đây. Nhìn cánh cửa khép hờ, Lý Quân có chút tiếc nuối đanh định đưa khay đưa cho Tào Hạo, ai ngờ, lúc này cửa đột nhiên bật ra, một nam nhân mặt sẹo diện mạo dữ tợn đi ra, nhìn thấy Tào Hạo mặc đồng phục, bên cạnh là Lý Quân, hai mắt hắn trừng lên, cả giận nói “Con mẹ nó! Muốn ngươi đi lấy chai rượu, ngươi đi cọ xát cái P* à, bà bầu sinh con còn nhanh hơn ngươi! Mẹ nó! Còn không mau đi vào!” Lý Quân bị nam nhân mặt sẹo miệng đầy lời thô tục này làm cho hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, thì liền cảm thấy bên hông bị đá một cước, thân thể mất cân bằng ngã về phía cửa, chỉ nghe “bang” một tiếng, cậu thầm nghĩ không tốt, theo bản năng vươn tay đi bắt chai rượu vang đỏ trên khay. Một giây trước khi ngã lăn trên đất, Lý Quân còn nghe được mặt sẹo kia hô một tiếng “Ta kháo!” Nam nam nữ nữ trong phòng VIP đang nóng hừng hực đều bị sự cố bất thình lình dọa, Tào Hạo bị giật mình, làm sao còn lo lắng bụng đau, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra chai rượu vẫn đang được ôm chặt kia. Đáng tiếc, cái chai nhìn như hoàn hảo vô khuyết, nhưng đáy chai lại bởi vì va chạm mà nứt ra, chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra, làm ướt áo sơmi trắng của Lý Quân. Lý Quân trong mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình đã gặp đại họa, giãy dụa đứng lên, lại nhìn thấy Tào Hạo hoang mang lúng túng kéo cậu lại, ấn đầu cậu xuống ”Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tưởng thiếu, Tiểu Quân mới tới, không hiểu quy củ! Tôi… Tôi lập tức đi đổi một chai mới cho ngài.” Cảm giác được thân thể Tào Hạo liên tục run nhè nhẹ, Lý Quân không khỏi có chút khẩn trương, Tưởng thiếu này là ai, như thế nào Tào Hạo lại sợ thành cái dạng này a. Nhưng mà đầu cậu còn đang bị Tào Hạo ấn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem Tưởng thiếu là ai. Trong phòng im lặng đến có chút quỷ dị, Lý Quân có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm hai người họ, cậu nuốt nuốt nước miếng, Tưởng thiếu này không phải là xã hội đen chứ?! Hết chương 9 Cậu bực mình nghẹn một bụng trở về phòng, Chu Niệm Sâm ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà trước mặt có đặt mấy cặp văn kiện khác màu, thấy cậu vào liền nói “Đây là toàn bộ kịch bản, tôi xem qua rồi, lời thoại không tính quá nhiều, tép màu đỏ là những cảnh chính cậu quay, màu vàng là ngoại cảnh, màu xanh da trời có vài cảnh, xanh lá cậu rãnh thì xem cũng được, dù sao phần đó cậu không có cảnh quay.”Hắn bày ra bộ dạng bàn việc chung, Bách Đồ cũng không nhắc tới chuyện khác được, ngồi xuống đối diện hắn, cầm tệp màu đỏ xem sơ qua, bên trong có dùng bút dạ đánh dấu những điểm quan trọng. Lửa nóng của cậu tạm thời lắng xuống một chút, lúc làm việc, Chu Niệm Sâm là một đồng đội đáng tin vấn đề kịch bản một lúc, Chu Niệm Sâm lấy một tờ tạp chí ra, nói “Số báo đặc biệt lần trước cậu chụp hôm nay đã phát hành rồi, tạp chí này cũng coi như đáng tin cậy, tôi cảm thấy không tệ, cậu xem đi.”Đây là buổi photoshoot phỏng vấn của một tạp chí thời trang cao cấp lúc trước Bách Đồ nhận, Bách Đồ không quá hứng thú mở ra, cái gọi là cao cấp, cũng thấy không có bao nhiêu chênh công việc gần xong, cậu nói thẳng “Điện thoại tôi ở chỗ anh đúng không? Trả lại cho tôi.”Chu Niệm Sâm khoanh tay, ngồi thẳng lại nói “Bách Đồ, tôi là người đại diện của cậu, cần phải nhắc nhở cậu một số chuyện.”Bách Đồ cau mày nói “Tôi không muốn nghe, đưa di động cho tôi, anh có thể đi.”“Xem ra cậu đã biết tôi muốn nói gì.” Chu Niệm Sâm lạnh giọng nói, “Gần nửa năm nay cậu rất không có chừng mực, tuổi càng lớn mắt nhìn người ngày càng tệ.”Bách Đồ cười lạnh một tiếng, tận lực đánh giá mấy vết máu bầm trên mặt Chu Niệm Sâm, châm chọc nói “Dù sao mắt nhìn người lúc trước của tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu, huống hồ dù tôi không có chừng mực, cũng luôn đỡ hơn một người chẳng lúc nào có chừng mực, ít nhất tôi sẽ không biến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.”Chu Niệm Sâm mặt âm trầm, mấy vết bầm trên mặt lúc này khiến cho hắn thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.“Đừng nhầm lẫn, tôi có chừng mực hay không không tới phiên cậu quản, cậu bây giờ chỉ là nghệ sĩ của tôi.” Hắn cay nghiệt nói, “Nhưng cậu phải có trách nhiệm với người đại diện, với công ty, tôi nói ra là vì tốt cho cậu, cậu ở cái giới nghệ thuật này cũng không phải ngày một ngày hai, gặp nhiều chuyện như vậy sao còn không hiểu?”Bách Đồ có chút không kiên nhẫn, không đếm xỉa tới hắn lật tạp chí, nói “Đừng đem vấn đề nói thành nghiêm trọng như vậy, tôi chưa làm chuyện gì trái với hợp đồng, chuyện hợp đồng, những quy định giấy trắng mực đen kia tôi đều tuân theo. Bằng không thì, anh cho rằng anh còn có thể ngồi ở đây giáo huấn tôi?”Câu nói sau cùng, cậu nói qua loa, nhưng khí tức Chu Niệm Sâm lập tức thay có chút khiếp sợ ngồi không yên, ngữ khí nóng vội “Cậu đây là ý gì? Muốn đổi người đại diện? Từ lúc cậu mới debut chỉ có tôi giúp cậu, cậu có thể có ngày hôm nay, tôi phải trả giá bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết, cậu muốn qua sông đoạn cầu, cậu có hỏi lại lương tâm mình hay chưa?”Bách Đồ sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới nói “Tôi không muốn chuyện này với anh, nói việc chính xong chưa? Nói xong thì cút.”Chu Niệm Sâm gần như thở dốc, vụt đứng dậy đi ra Đồ gọi hắn lại “Đợi một chút.”Hắn bước tới cửa lập tức dừng chân, mắt sáng lên, cho rằng có thể cứu Đồ cũng đứng lên, đi tới phía sau hắn, giọng lạnh như băng nói “Trả di động cho tôi.”Chu Niệm Sâm càng tức giận, lấy điện thoại từ trong túi ra ném cho cậu, cay nghiệt nói “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, vẻ ngoài có đẹp mã cũng chả tốt lành gì, họ Lương kia cũng không phải hòa thượng, cậu theo tôi ba năm, theo tên nhạc sĩ kia ba tháng, cậu đoán thử xem lúc này bao lâu cậu sẽ bị đá?”Bách Đồ nắm chặt điện thoại, xoay người đi vào trong, không muốn để ý tới Chu Niệm Sâm hai ngày nay hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện không vui, cả người lúc nào cũng trong trạng thái chệch đường ray, lại nhớ tới mấy tin nhắn thân mật của Lương Tỳ trong điện thoại, càng không thoải mái tới cực điểm, hung ác giống như muốn đâm vào chỗ đau của Bách Đồ “Nếu không cậu đoán xem, Lương Tỳ có thể nhịn bao lâu không kéo cậu lên giường? Cậu có vấn đề gì, tôi và cậu đều rõ, chỉ cần vừa lên giường là lòi ra, cậu nói xem Lương Tỳ muốn người dạng gì không có, dựa vào cái gì phải tốt với cậu? Vừa không thể sờ vừa không thể thao, ngay cả chuyện khấu giao cũng không…”Bách Đồ bật xoay người lại, lấy điện thoại hung hăng trực tiếp ném thẳng vào trán Chu Niệm Sâm, phát ra một tiếng đông’ trầm đục, điện thoại rớt xuống đất văng ra làm hai, cho thấy cậu dùng sức rất Niệm Sâm ôm đầu đau híc hà một tiếng, sự đố kị và lửa giận xông lên tới não đột nhiên tỉnh táo lại, ngược lại không thấy đau, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn vừa nói cái gì vậy?Bách Đồ đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu cảm vô cùng rét lạnh, thanh âm lại có chút khàn khàn “Chu Niệm Sâm…”Chu Niệm Sâm nghĩ thầm, nếu mắng hắn một trận cũng một lúc lâu, Bách Đồ chỉ nói một câu “Cút ra ngoài.”Nhóm Vương Siêu bọn họ đều đã thu âm xong các ca khú mới, chỉ chờ chụp ảnh bìa album là tháng sau có thể phát hành, trên đường về nhà có đi ngang chung cư Lương Tỳ nên tiện đường vào thăm, còn dẫn theo một thành viên khác trong nhóm IceDream tên là Tomas, tiện thể mua hai chai rượu vang đỏ làm quà, lúc tới dưới chung cư mới nhớ Lương Tỳ tay đang bị thương không thể uống, nhưng nhớ thì nhớ, mua cũng đã mua, cầm lên để cho anh sau này dùng cũng người bọn họ vừa vào cửa, đã được Cầu Cầu nhiệt tình nghênh đón làm cho hoảng sợ, Vương Siêu từng thấy Elise, cũng không phân biệt rõ lắm, giật mình nói “Ai nha, lần trước còn không thèm để ý tới tao, sao lúc này lại nhiệt tình với tao thế?”Tomas xem ra đã từng nuôi chó, nói “Không phải anh nói Lương ca nuôi là con cái sao, đây chắc là con đực? Ai, bên kia còn một con.”Elise ở trong một góc phòng khách nằm sấp trên ổ mình, trở mình liếc nhìn sang bên này, thân thể béo mập cũng không thèm nhúc nhích.“Sao lại tách thạnh hai rồi?” Giọng Vương Siêu vẫn đậm chất Đông Bắc, người đại diện đã nói rất nhiều lần bảo hắn đừng nói như vậy nữa nếu không sẽ mất fans, hắn lại không nhớ phải Cầu xoay quanh hắn cọ cọ, hắn bỗng nhiên vui ra mặt, nói “Em nhớ ra rồi, đây chẳng phải là chú chó mập chị dâu nuôi sao.”Tomas nghe Vương Siêu nói Lương Tỳ đã có người yêu, tuy mơ hồ đoán được là ai, nhưng hắn có nhãn lực sẽ không đi hóng bát quái, chỉ cười Tỳ mở cửa cho hai người họ xong thì buồn bã ỉu xìu quay trở lại ngồi nghệch ra trên ghế sô pha phòng khách, hoàn toàn không có ý phản ứng hai người Siêu kỳ quái nói “Ca, anh sao vậy?”Lương Tỳ có chút tiều tụy, tóc không chải, râu cũng không thèm cạo, bộ dáng tinh thần sa sút, bi thương nói “Vợ anh hai ngày nay đều không để ý tới anh, mấy đứa nói xem có phải anh bị đá rồi không?”Tomas đang lấy hai chai rượu đặt lên bàn, nghe xong câu này cảm thấy lúc này mà bày rượu ra thì…Quả nhiên Lương Tỳ thấy rượu liền dán mắt vào, lập tức thò tay tới lấy, Tomas đành đi lấy ly, tiện tay đặt ở trên Siêu cản Lương Tỳ nói “Ca, đây không phải mang cho anh, tay anh còn bị thương đó!”Lương Tỳ nâng tay trái lên nhìn, càng tỏ ra bi thương, nói về đả thương người, Bách Đồ thực sự có một bàn còn có nho mới rửa sạch, Vương Siêu đem tới, khuyên anh “Ca, anh ăn nho đi, dù sao rượu vang đỏ cũng là làm từ nho, cái đó và rượu đâu có gì khác nhau.”“Em nói cũng đúng.” Lương Tỳ lấy hai trái nhét vào trong miệng, cắn cắn nhai nhai nuốt thịt còn vỏ thì lừa ngậm lại, nói, “Lúc làm rượu có bỏ vỏ nho đi không?”Vương Siêu suy nghĩ một lát nói “Chắc không, lột cả đống, vừa dơ vừa tốn sức.”Lương Tỳ đem vỏ nho nuốt xuống luôn, nói “Cái này mới xem như uống một ly.”Vương Siêu cười hắc hắc “Có lý.”Tomas nghe hai người bọn họ đối thoại, thật sự rất muốn cười, nhưng lại không dám, gắng gượng nhịn tới mức mặt đỏ cửa lại vang lên, Tomas thức thời đi mở đến là trợ lý Lương Tỳ, hấp tấp tới… dắt chó và hốt Tỳ nhìn nhìn bên ngoài, đã chạng vạng hơn 6 giờ tối, lại thêm mấy tiếng, Bách Đồ thật sự suốt hai ngày không thèm để ý tới Cầu lại là một chú chó rất có khái niệm thời gian, hơn nữa nó cũng nhận ra Triệu trợ lý, biết rõ đã đến lúc có thể ra ngoài, nên ngồi trước cửa vui vẻ chờ. Elise cũng chậm rì rì đi Tỳ một chút cũng không muốn đi ra ngoài, anh hiện tại quá thương tâm lý của anh cầm hai cái vòng vổ, có chút khó xử, lính mới vào nghề như hắn thật sự không dám một mình dắt hai đứa ra ngoài, lỡ một đứa chạy mất thì làm sao bây giờ?Vương Siêu ngay cả bản thân cũng không thể tự lo, để cho hắn đi Lương Tỳ không yên nhất còn lại cũng chỉ có… Tomas chấp nhận số phận cầm lấy vòng nhà chỉ còn lại hai người, Vương Siêu thấy bộ dạng héo úa của Lương Tỳ, chép miệng nói “Ca, nói không chừng chị dâu vừa tới HongKong công việc bận quá không có thời gian nói chuyện với anh, anh đừng quá đa tâm.”Lương Tỳ phiền muộn nói “Bận cũng không tới mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có chứ, nếu không thì nhắn cho anh lại một tin cũng được mà.”Vương Siêu vừa ăn nho vừa nói “Anh gọi cho anh ấy, anh ấy cũng không nhận?”Lương Tỳ vô cùng sầu não, nói “Ngày hôm qua còn nhận, hôm nay thì gọi không thông.”Vương Siêu nghiêng đầu nói “Nói không chừng điện thoại ảnh bị hư?”“Có lẽ không.” Lương Tỳ nói, “Em không biết vợ anh giữ đồ cẩn thận bao nhiêu đâu, trong nhà ngoại trừ thức ăn cho Cầu Cầu là thường mua mới, thì các đồ vật khác và điện gia dụng đã thành đồ cổ rồi, mấy thứ đó lại vẫn chạy tốt. Ai nha, vợ anh thật đúng là quá đảm đang mà.”Vương Siêu mặt 囧, nói “Mới vừa rồi còn cảm thấy người ta muốn đá anh, giờ lại bắt đầu khoe khoang, anh đúng là bệnh nặng, bất quá cũng đừng trị, chắc chắn trị không hết.”Lương Tỳ đột nhiên cầm lấy điện thoại nhìn, xoay tới xoay lui, nói “Hay là do điện thoại anh hư? Em thử gọi cho anh xem.”Vương Siêu gọi qua cho anh, tiếng chuông vang lên hết thảy bình Tỳ rất tức giận “Sao nó lại không hư?”Vương Siêu nhả vỏ nho trong miệng ra, thuận miệng nói gở “Muốn nó hư cũng đơn giản thôi a.”Lương Tỳ không vui ném điện thoại lên ghế sô pha, kết quả ném quá tay, điện thoại rớt xuống đất, đầu điện thoại đập lên hai chai rượu, lại rớt xuống sàn nhà, chai rượu lung lay rồi ngã xuống choang’ một cái, chuẩn xác đập trúng màn hình điện Siêu vừa nhét trái nho vào trong miệng, miệng còn chưa khép lại Tỳ nhanh chóng nhặt điện thoại về, nhưng màn hình không sáng nữa, cũng không khởi động lại được, anh ngẩng đầu nhìn Vương Siêu hầm hầm “Cũng tại chú mày! Đúng là miệng quạ đen!”Vương Siêu ừng ực một tiếng nuốt trọng trái nho xuống, bị nghẹn mắt trợn trắng nhưng vẫn không quên giải thích nói “Em chỉ tiện miệng nói… Ai ai ca đừng nhéo mặt, đừng đừng, đau đau… Em sai rồi em sai rồi, giờ em đi mua điện thoại mới cho anh liền…”Lương Tỳ thả tay phải nhéo quai hàm hắn ra, hắn lập tức nhanh như chớp chạy đi mua điện với cái điện thoại dễ bị hư như thế, Lương Tỳ hết sức buồn bực, đúng là sản phẩm không đáng tin mưa to từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa Tiểu Vũ chạy đến trước cửa xe, xếp dù lại, ôm một cái túi nhựa tiến vào trong xe, tóc mái cô bị nước mưa xối ướt, quần với giày cũng bị dính nước ẩm Đồ cảm thấy có lỗi đưa khăn tay qua, nếu như không phải thật sự sốt ruột, cậu cũng sẽ không dưới thời tiết như vầy còn bắt Phạm Tiểu Vũ đi mua đồ cùng cậu.“Cảm ơn.” Phạm Tiểu Vũ lấy đồ trong túi ra cho cậu, sau đó mới dùng khăn tay lau mặt, cười hì hì nói, “HongKong thật sự là thiên đường mua sắm ah, tiết kiệm hơn bên chúng ta cả nghìn tệ, nếu không phải không mang nhiều tiền, tôi cũng định mua một cái mới.”Bách Đồ khẽ cười, nói “Vậy cô mua đi, phí tôi trả.” Cậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại Tiểu Vũ nhếch miệng cười, cô cũng không gấp, dù sao lời cậu nói ra sẽ không bao giờ đổi ý, cô lại từ trong túi lấy sim Đồ nhận lấy lắp vào khởi động cười có chút mập mờ, nói “Kỳ thật mưa lớn như vậy, ngày mai đi mua cũng giống nhau thôi.”Bách Đồ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, qua quít nói “Tôi sợ ảnh hưởng công việc.”Phạm Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nói “Trước kia cũng không phải chưa từng làm hỏng điện thoại, sao không thấy anh gấp thay cái mới như vậy?”Tất cả tâm tư Bách Đồ đều đặt trên điện thoại, căn bản không có nghe rõ cô ở bên cạnh nói thầm cái phát hiện lúc không khởi động được điện thoại sau khi ném, sự phẫn nộ bởi vì Chu Niệm Sâm trong nháy mắt biến thành mất rất muốn biết Lương Tỳ lại nói cái gì với cậu, buổi sáng cậu chỉ mới xem tin nhắn ngày hôm qua Lương Tỳ gửi tới, nhưng Phạm Tiểu Vũ nói hôm nay còn nhận được rất nhiều tin, đều ở trong cái điện thoại bị cậu ném hư, nhất thời không có cách có chút hối hận, đáng lẽ nên trả lời một chút cho Lương Tỳ mới đúng, hai ngày nay không có tin tức gì, cơ bản không giống có chuyện quan trọng, nhưng nếu hiện tại Lương Tỳ không gọi được vào máy cậu, không biết sẽ nghĩ như thế cùng là cậu vẫn mạo hiểm mưa to, cùng Phạm Tiểu Vũ đi mua điện thoại động máy xong, cậu trước tiên nhắn tin cho Lương Tỳ, nói thẳng điện thoại bị hư vừa mua cái mưa rất to, Phạm Tiểu Vũ cũng không quen vị trí lái mới nên lái xe chậm rì rì, còn không ngừng vụng trộm liếc mắt nhìn Bách Đồ, cô nhìn ra lúc Bách Đồ gửi tin nhắn xong, thậm chí có chút mong chờ đối phương trả mấy phút đồng hồ điện thoại vẫn không vang lên tiếng tin nhắn tới, Bách Đồ biểu cảm có hơi thất nhịn không được nói “Chuông tin nhắn ngắn lắm, có thể không nghe thấy nha, anh gọi trực tiếp đi.”Bách Đồ lại dường như rất do dự, Phạm Tiểu Vũ hiểu lầm ý của cậu, nói “Bằng không tôi tìm chỗ có thể đậu xe, đi xuống đợi một lúc, chờ anh gọi xong rồi chúng ta đi?”Bách Đồ trầm giọng nói “Không cần, tôi cũng không có nói chuyện gì không thể nghe.” Ngón tay cậu đặt trên màn hình quay số, dừng vài giây mới ấn Tiểu Vũ vừa lái xe vừa ở một bên cười trộm không mơ hồ nghe được giọng nói trong điện thoại, nhưng Bách Đồ lại một câu cũng không nói đã tắt Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, muốn hỏi chuyện gì xảy ra lại ngại không dám hỏi, dù sao Bách Đồ cũng chưa từng nói những chuyện cá nhân cho vô nhanh, cô cảm giác được cảm xúc của Bách Đồ rất không thích nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút sững sờ, tay phải cầm điện thoại rất dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hẳn Tiểu Vũ làm trợ lý của cậu đã hơn một năm, biết rõ cậu thường xuyên ngẩn người đầy tâm sự, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu như có chút bận tâm, thăm dò hỏi “Bách Đồ, Lương thiếu nói sao?”Bách Đồ rõ ràng căng cứng người, nói “Ai nói là tôi gọi cho anh ta.”Phạm Tiểu Vũ cũng không nói thêm gì nữa, trong nội tâm lại càng hồ đồ, Lương Tỳ đến cùng đã nói cái gì?.. Hạ Văn Cảnh lại đến xin Hầu phu nhân vài lần, nhưng đều không đạt được sự chấp thuận của bà, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được, mẫu thân thật sự sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Hắn ta vô cùng mờ mịt, cũng phát hiện ra lúc trước mình ngây thơ đến nhường nào. Những lo lắng cùng băn khoăn của Lục Tuyết Dung hắn còn tưởng rằng là do nàng ấy thẹn thùng và khiêm tốn, ngờ đâu đều không phải. Cuối cùng hắn cũng hiểu được dáng vẻ muốn nói lại thôi cùng với ánh mắt bất đắc dĩ của nàng đều có lý do. Hắn không biết phải làm sao nên chạy đến Trường Thanh muốn tìm Hạ Văn Chương hỏi ý kiến. Hạ Văn Chương cũng không có cách nào cả. Nếu việc này có thể dễ dàng giải quyết, tại sao Hầu phu nhân lại kiên quyết không đồng ý? Bà ấy thương con mình như vậy nếu như có thể giải quyết bà sẽ tự mình ra tay, dù có muôn vàn khó khăn bà cũng sẽ cưới cho con trai người nó thích. “Vậy làm sao bây giờ?” Thấy ca ca cũng không có biện pháp, Hạ Văn Cảnh sầu nẫu ruột. Hạ Văn Chương vỗ vỗ vai hắn ta, nói “Từ từ rồi sẽ có.” Chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước. “Chuyện này, ta đứng về phía đệ.” Hạ Văn Chương nói, “Đệ muốn làm gì ta đều giúp đệ, chỉ có một điều, không được làm mẫu thân giận. Nếu chọc giận mẫu thân, ta sẽ không đứng về phía đệ nữa.” Hạ Văn Cảnh xoa lấy mặt mình, gật đầu “Ta đã biết.” Hắn ta ôm nỗi sầu hôn sự của mình đi khỏi, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lại viết thoại bản. Ngày sáu tháng ba là sinh nhật của An Tri Nhan. Vu Hàn Châu không nhớ rõ sinh nhật của mình nên Hạ Văn Chương muốn lấy ngày này tổ chức cho nàng. Vốn riêng trước kia của hắn đều đã cho nàng, cũng đã nói qua sẽ không giữ tiền riêng để thê tử vui lòng.. Vì thế, hắn tính viết hai bộ truyện, đổi chút tiền mua quà sinh nhật cho thê tử. Thậm chí hắn còn lấy thư của Cuồng Đao Khách ra lật xem. Cuồng Đao khách hào khách, tặng quà rất hào phóng, Hạ Văn Chương lật xem thư của hắn ta, muốn tìm hiểu phong cách mà người này thích, sau đó dựa vào phong cách kia viết để đổi được chút quà lớn. Chớp mắt, tháng giêng đã trôi qua, gia đình An Đại ca cũng sắp ly kinh. Hạ Văn Chương ỷ sức khỏe đã tốt hơn nhiều nên mang theo Vu Hàn Châu cùng tiễn An Đại ca ra khỏi kinh thành, còn ngồi trong đình ở ngoại ô hồi lâu ngắm cảnh. “Đại gia, phải trở về.” Đầy tớ nhắc nhở. Hạ Văn Chương quay đầu, nhìn thê tử bên cạnh, bỗng nhiên hắn nói “Chúng ta không trở về Hầu phủ, đi biệt trang đi?” “Hả?” Vu Hàn Châu ngây người. Hạ Văn Chương nói “Ta thấy ở biệt viện sẽ thoải mái hơn một chút. Chi bằng chúng ta không trở về Hầu phủ, trực tiếp ngồi xe ngựa đến biệt viện. Để đầy tớ trở về thu dọn đồ đạt tốt lắm, đưa đến biệt viện là được.” Vu Hàn Châu “ồ” một tiếng, đánh giá nam nhân trước mặt này. Mi mắt hắn vừa dài vừa cong, con ngươi sáng ngời, hai gò má hồng hào hơn so với trước kia rất nhiều, khiến cho khí chất ôn hòa của hắn giảm vài phần, có vẻ không quá dễ tiếp xúc. Vóc người của hắn có vẻ gầy yếu, nhưng mà mặc quần áo vừa người cộng thêm ngoại bào, làm cho hắn thoạt nhìn cao gầy khí thế. Tóc được phát quan bằng ngọc quý vấn lên, khuôn mặt càng thêm tuấn tú, cằm luôn hơi nâng lên, trông có vẻ ngạo mạn cũng hơi có vẻ tự phụ. Nam tử vừa này nhìn có vẻ anh tuấn phớt đời như vậy nhưng lại đầy mình văn chương. “Ta đều nghe theo Chương ca.” Vu Hàn Châu cười lớn gật đầu. Nam nhân muốn làm chuyện xấu, hơn nữa còn đúng ý của nàng, có người dẫn đầu làm người xấu, cớ gì không làm theo đâu? “Được.” Hạ Văn Chương thấy nàng cười, hắn cũng cười lên, nắm lấy tay nàng, đứng lên phân phó đầy tớ “Ta và Đại nãi nãi đến ôn tuyền ở biệt viện, các ngươi không cần đi theo, cho hai người hồi phủ nói một tiếng mang đồ đạt đến biệt viện.” Hắn còn cố ý dặn một câu “Thúy Châu thu dọn thoại bản ta viết, đừng làm lộn xộn, nhớ rõ lấy.” Đầy tớ đáp “Vâng ạ.” Hai người ngồi trên xe ngựa đi về phía biệt viện. Tuy rằng đồng ý, nhưng Vu Hàn Châu vẫn nhịn không được hỏi hắn “Chúng ta không nói với mẫu thân một tiếng, bỏ chạy đi đến biệt viện ở, mẫu thân có tức giận không?” “Thật ra cũng không có gì.” Hạ Văn Chương nói, ngón cái vuốt ve mu bàn tay nhẵn nhụi của nàng, “Tóm lại bây giờ ta vẫn còn chưa khỏe, mẫu thân sẽ không nỡ giận ta.” Tuy rằng hắn ở tại Hầu phủ cũng sẽ không làm gì lao lực nhưng ở biệt viện có ôn tuyền hiển nhiên sẽ tốt hơn. Bởi vậy cho dù Hầu phu nhân bất mãn hắn bà cũng sẽ không nói gì. Vu Hàn Châu liền nhìn hắn “Chàng cũng biết mình đang ăn gian à?” “Trước kia không biết, sau này biết rồi.” Hạ Văn Chương nói. Vu Hàn Châu tò mò, quay mặt qua hỏi hắn “Ồ? Chàng biết bao lâu rồi?” Hạ Văn Chương đáp “Lần trước nàng nhắc nhở ta, nói sức khỏe ta dần dần tốt hơn, nếu phạm sai lầm mẫu thân sẽ mắng ta.” Sau đó hắn đã biết. Cẩn thận ngẫm lại chính xác là như thế, từ nhỏ đến lớn, cho dù hắn không nghe lời bị bệnh, cho tới bây giờ mẫu thân cũng không nỡ nói hắn một câu. Nhưng còn Văn Cảnh, thường thường bị mẫu thân không chút kiên dè mà răn dạy. Hiện giờ hắn đã lớn rồi cũng được yêu thương mà làm mình làm mẩy như vậy rất ngây thơ. Nhưng mà ngẫm lại sau sau này hắn khỏe lên có muốn như vậy cũng không có tư cách nữa, Hạ Văn Chương muốn ngây thơ thêm một đoạn thời gian. “Hy vọng mẫu thân sẽ không giận ta.” Vu Hàn Châu đan hai tay thành chữ thập, cầu nguyện nói “Chỉ giận chàng là tốt rồi.” Hạ Văn Chương chậm rãi nói “Sao lại chỉ giận ta? Chẳng phải đã nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu à?” “Đó là đùa chàng.” Vu Hàn Châu nhìn hắn như nhìn đứa ngốc nói, “Ai muốn có nạn cùng chịu với chàng? Ta chỉ có phúc cùng hưởng với chàng thôi.” Còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Văn Chương ôm vào trong ngực “Nàng lặp lại lần nữa?” Vu Hàn Châu bị hắn ôm ngồi trên đùi, cả người bị vây trong cánh tay rắn chắc của hắn, nàng nhúc nhích vài cái nhưng không thoát ra được, mới phát hiện bất tri bất giác trung nam nhân này đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi. Trong lòng nàng rất vui vì sức khỏe của hắn có chuyển biến tốt, không giãy dụa nữa mà nằm trong ngực hắn nói “Một lần.” “Cái gì?” Hạ Văn Chương nhíu mày. Vu Hàn Châu nói “Chàng bảo ta nói lại một lần’, ta đã nói rồi.” Nghe vậy, Hạ Văn Chương ngạc nhiên cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo ý cười trong suốt, nhất thời tim hắn mềm nhũn, quả thực không biết đối với nàng như thế nào mới tốt. Không, kỳ thật biết làm thế nào với nàng, chỉ là không có cách mà thôi. “Nàng yên tâm đi, nếu mẫu thân trách tội ta se dốc hết sức chịu.” Hắn ôm càng chặt hơn, cằm hắn đặt trên tóc nàng, “Sẽ không sẽ để nàng chịu thiệt thòi.” Vu Hàn Châu mặc hắn ôm, trong lòng thầm nghĩ, Hầu phu nhân cũng thật không dễ dàng, sinh hai đứa con, hai đứa đều một lòng hướng về người khác. Trong lòng nàng có chút thổn thức, nhưng vì mình là người được lợi cũng không thể nhiều lời, nếu không sẽ thành được lợi còn khoe mẽ. Vì thế nàng không nói, chỉ chọc chọc ngực Hạ Văn Chương, nói “Chương ca, chàng lại mập thêm vài cân, như vậy khi ôm sẽ không cấn mặt của ta.” Lực chú ý của Hạ Văn Chương vốn đang đặt trên thân hình mềm mại của nàng, ôm vào trong lòng rất thỏa mãn. Nghe xong lời này, hắn không khỏi nghĩ đến mặt của nàng, dán trên ngực hắn là cảm giác gì? Tay của hắn như tự có ý thức bắt đầu xoa mặt của nàng. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ cảm nhận được, trắng mịn mềm mại như vậy, hắn kìm lòng không đậu nhéo nhéo mặt nàng một trận. “Đừng nhéo!” Vu Hàn Châu hất tay hắn ra. Hạ Văn Chương không nói chuyện, yên lặng nâng tay lên rồi nhẹ nhàng xoa xoa. Nếu hôn lên, cảm giác sẽ như thế nào đây? Vu Hàn Châu không biết hắn muốn cái gì. Tóm lại hắn không nhéo thì sẽ cọ, nàng nằm trong lòng hắn lười biếng nói “Lần này chúng ta ở bao lâu?” “Nàng muốn ở bao lâu?” Hạ Văn Chương hỏi. Vu Hàn Châu không đáp, lại quăng vấn đề lại cho hắn “Chàng muốn ở bao lâu?” “Ta thế nào đều được.” Hạ Văn Chương nói, trầm ngâm một phen, lại nói “Đợi thời tiết ấm áp chút rồi trở về.” Vu Hàn Châu liền hỏi “Ấm áp một chút là như thế nào?” “Không cần mặc áo bông?” Hạ Văn Chương nói, “Đầu xuân là tốt rồi, đợi cho muôn hoa đua nở, xuân ý dạt dào, lúc có thể mặc áo lụa dạo chơi, chúng ta sẽ trở về.” Kỳ thật Vu Hàn Châu không có ý gì, nàng chỉ muốn nói chuyện với hắn thôi, nghe vậy nàng cũng nói “Ta sao cũng được. Tóm lại có thể cùng Chương ca ở cùng một chỗ, ta đi đâu cũng được.” Nàng thật sự rất ngọt, Hạ Văn Chương cảm thấy trong lòng đều là mật, nhịn không được nắm lấy cằm của nàng, làm cho nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn “Không phải nàng chỉ dỗ ta thôi đấy chứ?” Nếu không, sao lúc nào cũng nói chuyện như khắc vào trong tim hắn như vậy? Vu Hàn Châu cười tít mắt “Đúng vậy, chỉ đang dỗ chàng thôi. Thế nào, chàng có thấy vui không?” Có vui không à? Đương nhiên là có! Dường như mỗi lần Hạ Văn Chương đều được dỗ đến mức vui vẻ. Nàng nói cái gì, hắn cũng thấy thật ngọt, ngọt ngào mất nửa ngày. Lúc này thấy bộ dạng nàng cười vui vẻ, cuối cùng hắn nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên cánh môi như hoa ấy. Vu Hàn Châu không ngờ hắn hôn mình đột nhiên. như thế Vừa mới cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên môi đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại. Giờ phút này hô hấp của Hạ Văn Chương đều ngừng lại. Nhất thời ma xui quỷ khiến, còn chưa kịp nhận thức, hắn đã hôn nàng rồi. Lúc hơi thở ấm áp ướt át kia phả trên mặt hắn, trong đầu hắn đều trống rỗng. Thấy nàng không cự tuyệt, thậm chí không một chút chống cự, hắn ôm chặt lây nàng, chuyên tâm hôn môi nàng. Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nữ nhân, Vu Hàn Châu lần đầu thấy chồng mình thân mật như thế. Hai người đều thấy rất thú vị, từng chút từng chút thăm dò, dần dần thấy hứng thú. “Đại gia, Đại nãi nãi, tới rồi.” Cho đến khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của đầy tớ, hai người mới giật mình tách ra. Lau miệng cho nhau, lại sửa sang lại quần áo, sau đó Hạ Văn Chương xuống xe ngựa trước, hắn đứng ở bên cạnh xe vén màn lên đỡ Vu Hàn Châu. Vu Hàn Châu từ trong xe đi ra, đã thấy cánh môi hơi hơi sưng đỏ của Hạ Văn Chương, nàng ngây người. Mà Hạ Văn Chương cũng thấy được kiệt tác của chính mình, mặt hắn “bùm” hồng thấu. Hai người cũng không dám nhìn đối phương, lại càng không dám nhìn nhóm nha hoàn đi theo, cảm thấy cực kỳ dọa người. Cũng may Hạ Văn Chương còn nhớ đến chuyện đỡ nàng, sau khi hai người đều xuống xe ngựa, lập tức đi vào biệt viện. Nhóm đầy tớ đi cột ngựa, lấy đồ đạt sau đó sau đó chạy vào trong truyền lời, tựa như bọn họ đều không phát hiện ra, mới làm cho hai người dễ chịu vài phần. Đợi lúc thu dọn xong vào ở trong biệt viện, Hạ Văn Chương vung tay lên nói “Đều đi xuống đi, ta có lời muốn nói với nãi nãi các ngươi.” “Vâng ạ.” Nhóm nha hoàn đều đi xuống. Không biết bọn họ cố ý hay vô tình, còn lặng lẽ đóng cửa lại. Nghe tiếng đóng cửa, mặt của Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lại đỏ hồng. “Khụ, vừa rồi…” Hạ Văn Chương chần chờ nói. Vu Hàn Châu quay đầu đi chỗ khác, nàng mím môi, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ra vẻ mình đang uống nước. Không ngờ, nàng vừa mới ngồi xuống, trước mắt đã bị che khuất. Hạ Văn Chương đã đi tới, trực tiếp vòng hai tay ôm lấy nàng, cả người hắn ép xuống “Ưm ưm —” Đợi lúc hai người tách ra, nhìn thấy cánh môi sưng lên của đối phương. “Chàng làm chuyện tốt nhỉ!” Vu Hàn Châu trừng hắn nói, “Như thế này gập người khác, mặt mũi đều mất hết!” Lúc này Hạ Văn Chương đã được ăn no thỏa mãn rồi, hắn nói “Ai dám lắm miệng, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng!” “Hừ.” Vu Hàn Châu đá hắn một cái, “Không để ý tới chàng nữa, ta đi ngâm suối nước nóng.” Hạ Văn Chương nghe xong, trong lòng động đậy, đột nhiên có chút ngứa ngáy, hắn giữ chặt tay nàng nói “Nàng cảm thấy… Ta có thể ngâm không?” Tên khác Ca, Đừng Niết Mặt Tác giả Mật Đậu Tang *Niết mặt nhéo, bẹo má v Edit Du Du – Beta Tiểu Tử 24/05/16 – QT + Convert Hủ Giới Thể loại Hiện đại, HUYNH ĐỆ, vườn trường, sủng văn, lâu ngày sinh tình, 1×1, phúc hắc siêu cường công, xuẩn manh tiểu bạch thụ CP Lý Quân x Lý Hiên Tình trạng bản gốc Hoàn 117 chương Tình trạng edit….. _____ Văn án Từ nhỏ đã được gia đình sủng ái nên Lý Quân phi thường ỷ lại ca ca Lý Hiên Ca ca cái gì cũng tốt, nhưng lại thích nhéo mặt ta. Nhéo mặt còn chưa tính, mỗi lần nhéo xong còn chê mặt ta to. Uy! Tất cả đều tại ngươi nhéo! Sau kì thi đại học ca ca vào Đại học T, hắn vốn tưởng rằng có thể sống lại những ngày làm nũng thoải mái như xưa, Thế nhưng khi nhìn ca ca cùng nữ nhân một chỗ hắn thấy khó chịu! Nhưng đi cùng nam nhân hắn càng không thích! Di? Hắn bị làm sao vậy? _____ Chương 1 Chương 2 Chương 3 Bạn gái của anh trai Chương 4 Lý Hiên giải thích Chương 5 Năm mươi đồng mà thôi Chương 6 Tâm tư của Nhan Nhan Chương 7 “Thích” không giống nhau Chương 8 Tâm ghen tị của nữ nhân Chương 9 Lạc vào CLB Chương 10 Này không phải đi bắt kẻ thông dâm sao? Chương 11 Ai mang Lý Quân đi? Chương 12 Điều giáo sư Tả Mục Chương 13 Trừng phạt của anh hai 1 Chương 14 Trừng phạt của anh hai 2 Chương 15 Trừng phạt của anh hai 3 Chương 16 Rốt cuộc ai có tình địch 1 Chương 17 Rốt cuộc ai là tình địch 2 Chương 18 Em trai đang muốn chết Chương 19 Anh hai sẽ ghen Chương 20 Anh hai dao động Chương 21 Áo sơmi trắng rất dụ hoặc ….

ca đừng nhéo mặt